Vét máng em rau Bắc Ninh mới chăn. Anh ấy nài nỉ rất nhiều nên tôi miễn cưỡng đồng ý. Hóa ra bạn tôi không đi mà bạn đời của anh họ tôi cũng không đi, nên cả hai chúng tôi đều rất thất vọng và buồn chán. – Chúng ta làm gì bây giờ? – Anh họ tôi hỏi. – Tôi thì biết gì? – Tôi trả lời – Chúng ta đi chứ? – Không!, khi chúng ta ở đây, cả hai chúng ta sẽ khiêu vũ. – Nhưng tôi không biết khiêu vũ! – Không thành vấn đề, bạn bắt chước tôi! Và chúng tôi ra ngoài khiêu vũ. Sự thật là tôi không biết mình đang làm gì nhưng điều đó khiến tôi thích thú vì nó rất khó, từ khi còn nhỏ, tôi luôn có khả năng tự cười nhạo chính mình. Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp cho đến khi bắt đầu chậm. Tôi chưa biết làm sao thì chị họ nắm lấy hai tay tôi đặt vào eo chị, ngay sau đó chị choàng tay qua cổ tôi.