Ngoan nào, em muốn được tăng lương không? và nó không có gì khác biệt so với những trận cãi vã nhỏ mà chúng tôi từng làm khi còn nhỏ trong cùng hoàn cảnh. Lúc đó chắc anh nhớ ra “sự khác biệt”, vì anh đỏ mặt. – Chà, khi chúng ta còn nhỏ, chúng ta đã không cất cánh… Ý tôi là sáng nay… Chà, đó là sản phẩm của thời điểm, chúng ta đã làm điều đó một cách ngây thơ, và chúng ta không cần phải làm to chuyện cái này. Tôi chỉ có thể đồng ý, đó là những gì tôi đã làm, đảm bảo với anh ấy rằng tôi cũng không… à, tôi không… (bạn có thể tưởng tượng). Tôi gần như tự thuyết phục mình rằng đúng như vậy, ít nhất là vào thời điểm đó, bởi vì tôi nhắc lại rằng từ “loạn luân” vẫn còn là một điều rất nghiêm trọng, xét đến sự giáo dục mà cả hai chúng tôi đã nhận được. Cuộc trò chuyện kết thúc ngay lúc đó, bởi vì cả hai chúng tôi đều thấy

Ngoan nào, em muốn được tăng lương không

Ngoan nào, em muốn được tăng lương không